Có một vị thượng thư rất kiết, kiết đến mức phải ‘làm thêm’ bằng nghề vẽ tranh để ‘kiếm thêm thu nhập’, bủn xỉn tới độ ‘cửa sổ nhỏ bị gió thổi vẹo trái vẹo phải, phát ra từng tiếng két két chói tai’, còn tằn tiện hơn khi tự trồng hành rồi cho người mang ra chợ bán.
Lại có một cô nương khác vô cùng hào sảng, vì không muốn trở thành quý nhân trong cung, nàng đã làm một chuyện mà đúng là chẳng có cô nương nào ‘dũng khí’ được như thế. Đấy là ‘đánh rắm’, và sau khi ‘thả một cái rắm giữa thịnh yến hoàng đình, nàng danh chấn thượng kinh’.
Câu chuyện bắt đầu khi cha của Phương Uyển Chi đưa nàng đến nhà Lan Khanh công tử nổi tiếng vẽ đẹp để họa một bức tranh rồi giới thiệu luôn một mối. Lan Khanh công tử vừa độc miệng vừa gian manh, nhưng bên trong lại ẩn giấu một ‘tâm hồn ngây thơ’ đáng sợ. Vốn là thượng thư gian thần hiếm khi giao du với người ta, nay gặp được một cô nương suốt ngày thích buôn chuyện phiếm. Vừa vẽ tranh vừa nghe nàng nói chuyện, từ quả lê thôn đông cho tới cháu trai Vương nhị nương sát vách, nghe mãi thành nghiền, rồi ‘nghiền’ luôn cả người đang kể chuyện.
Từng lần trả đũa qua lại giữa hai người, những lần Phương Uyển Chi bị dụ mua món này món kia, rồi cả lúc phải giả làm ‘đố phụ’ của ai kia che mắt người khác thấy, Liên Dụ Liên đại nhân dần dần đã nảy sinh sự ỷ lại với cô nương nhà người ta, từ chuyện xếp chăn cho đến khi sắc thuốc. Ngay cả khi ‘công tác’ cũng muốn kéo người kia đi cùng:
“Mà tại sao ngài phải dẫn ta đi?”
Liên Dụ liền thành thật nói:
“Bì Bì không có ở đây, trên đường không có người chăm sóc ta.”
“Vậy nếu Bì Bì ở đây, ngài sẽ không dẫn ta theo?”
“Hai ta ở trên đường tâm sự không phải tốt lắm sao?” Sau đó nhìn quanh một lượt, như tìm bia đỡ đạn, hắn ôm con mèo mập lên, “Vương Thủ Tài cũng đi.”
Hắn nhíu mày kéo kéo ống tay áo của nàng: “Cô có đi không đó?”
Phương Uyển Chi không để ý tới.
“Có đi không?”
Vẫn tiếp tục không để ý.
Lại kéo.
“Có đi không đó?”
“Gì mà đi đi đi đi thế! ! ! Ta đi! ! !”
Nếu tình yêu của người khác là hòa hòa thuận thuận, cử án tề mi, thì tình yêu giữa hai người họ lại hoàn toàn khác hẳn. Là những buổi trưa hè nằm trên chiếc ghế tựa dài trong đại viện, tán chuyện bát quái, là những khi cãi vã liên hồi, giận nhau rồi đuổi đánh, là ‘một bình trà thơm với hai ba chuyện lý thú, rong chơi trong đình viện rồi tự tại nói cười’.
Hạnh phúc đó như một chén cơm đầy trong chiếc bát sứ trắng Thanh Hoa, vô cùng bình thường, nhưng lại là cả đời gắn bó.
Thông tin truyện ngôn tình:
Tên truyện: Thượng thư đại nhân, biến!
Tác giả: Tô Áng
Thể loại: Cổ đại, hài hước, ngọt ngào.
Review: Thư viện ngôn tình
Link đọc truyện: Xem ở phần bình luận của bài viết này.
Link đọc truyện: http://thuvienngontinh.com/truyen/thuong-thu-dai-nhan-bien/